Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

Con ốm

Hoya, ngày 27/10/2010, hôm nay là 15 ngày kể từ ngày con có triệu chứng : ho và chảy nước mũi ^__^, là 10 ngày kể từ hôm nhập viện Nhi do viêm tiểu phế quản co thắt và là ngày thứ 3 kể từ hôm "trốn" viện về nhà với bố mẹ.
Con thân yêu của Mẹ, hôm nay mẹ sẽ viết bài này như một bức thư nhỏ gửi con ( hy vọng khi con lớn con đọc lại những lúc....bị mẹ mắng, để con biết rằng mẹ yêu con đến nhường nào). Thời gian con ốm, chính là thời gian bố bận bịu với những project mới và mẹ thì "quay cuồng" với kế hoạch ISO của nhà máy. Nhưng cứ nghĩ đến con là bố mẹ không thể, và không muốn làm gì, chỉ có một ước muốn duy nhất là được ở bên con và ước: "giá bố mẹ có thể ốm thay con". Mới 15/10 con húng hắng ho, bác sỹ đã đến và kê thuốc rồi, thế mà đến chiều 18/10 con sốt, và cả đêm hôm đó nhiệt độ của con cứ dao động trong khoảng 39 ~ 40 độ C, thời gian lúc đó thật khủng khiếp. Nhìn con cứ thiêm thiếp, môi đỏ mọng, trán nóng hầm hập...mẹ sợ lắm. Mẹ rất sợ. Mẹ chỉ ước giá như mẹ có thể ốm thay con....Bố mẹ không dám ngủ, chỉ sợ nếu con sốt cao quá...... 19/10 vào Viện Nhi, lại như 2 lần trước: Bác sỹ chỉ định tiêm kháng sinh loại mạnh. Xót ruột quá, lại kim tiêm, lại chọc vào ven, lại bó lại trong tay cho đỡ phải chọc nhiều lần. Vậy là trong vòng có 4 tháng mà con đã phải nhập viện 3 lần đều vì viêm phổi, mẹ tính rồi trung bình con gái mẹ cứ 1 tháng phải tiêm 1.5mui tiêm. Khủng khiếp thật. Những tưởng vậy là ổn, nhưng chiều con lại dị ứng thế là cả nhà ta cùng nhau vào...nhập Viện. Mẹ xin lỗi con, thật lòng xin lỗi con. Những ngày này đối với mẹ thật kinh khủng: nặng nề với tâm trạng không hiểu con làm sao mà cứ phải "thuốc, thuốc và tiêm" mãi như vậy, mệt mỏi vì con quấy khóc, bức bối vì việc thì quá nhiều mà không thể đi làm.... mẹ hay quát và đã tét mông con. Mỗi lẫn như vậy mẹ thấy mình như một mụ đàn bà điên và tâm thần có vấn đề vậy. Mẹ xin lỗi........ Con gái thân yêu!!! Hành trình "bệnh viện" của nhà mình chắc cả trang cũng chẳng kể hết được. Nhưng mẹ muốn con biết rằng: bố mẹ có thể hy sinh tất cả vì con, chỉ cần con khỏe mạnh và hạnh phúc. Vui buồn của con là vui buồn của bố mẹ. Nhanh khỏe con nhé!!! Bố mẹ yêu con nhiều.

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

"Ếch xanh"...





Co Van Anh di mua pajama va quan ao thu cho " Ba Tuong" ...thay bo ech xanh dep qua..trong lai hop voi "style" cua Nim Nim nha ta! The la co gui tang. Phai cong nhan la hop that, mac vua khit, trong rat dang yeu, bung tron xoe, mat tron xoe, mong thi be be...trong nhu con ech con ...hihihi... Cam on co Van Anh.
Moi toi, ninh mai "ech" khong cho chup anh. Toan phai chup trom bang dien thoai nen khong duoc net lam. "Ech xanh" phai chiu kho hoc bai va ngoan nhu ban ech trong bai hat " Co chu la chu ech con...." nhe!!









Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Mới cắt tóc và.... ăn cơm bằng đũa

Dạo này Nàng "người nhớn" lắm...Nàng đòi ăn cơm bằng đũa cho "bằng bố, bằng mẹ"...Đưa nàng đôi đũa nhỏ của nàng, nàng không thích, đòi bằng được đũa giống của mẹ cơ. Mặc dù đôi đũa phải dài bằng...cánh tay của nàng. ^_^
Dù khó khăn, gian khổ đến mấy nàng cũng quyết tâm ...phải ăn bằng đũa. Sau một hồi cố gằng: gắp không được, lấy tay bốc thức ăn nhét vào giữa 2 chiếc đũa...sau đó đưa lên miệng. Hehehe..... Chả hiểu nàng copy cái tính đấy của phụ vương hay thân mẫu mà...yêu thế...đi đường thẳng ko được ..ta đi đường vòng. Kiểu gì cũng phải được....





Chẳng hiểu Nim giống ai mà tóc rất dày và đen óng ả. Tóc Nim nhanh dài lắm. Mới cắt thôi mà thấm thoắt cái tóc mái đã chọc vào đôi mắt xinh xinh có lông mi cong vút rồi. Thứ 7, mẹ đi làm về là 2 mẹ con lôi nhau ra cắt tóc. Nim "nuy" và quấn người bằng áo sơ mi cũ của bố. Công cuộc bắt đầu.... ^__^ Ái chà, chắc cũng biết "điệu" rồi nên ngồi im để mẹ cắt... Nhiều tóc quá, tóc không là tóc... Rồi..rồi... tóc rơi xuống cổ, tóc rơi xuống mặt, tóc rơi xuống....khắp nơi. Một cảm giác ngứa xâm chiếm. Lúc này nàng không chịu nổi nữa rồi, mà mẹ thì mới chỉ thực hiện được 3/4 cái công cuộc làm đẹp cho gái yêu. Nàng ngọ nguậy, nàng lắc đầu, nàng chu mỏ, nàng trợn mắt....Mặc dù mẹ cố công nịnh nọt hứa hẹn, nhưng nàng vẫn rời khỏi ghế cắt tóc... Thế là mẹ phải vừa chạy theo, vừa tóm tóc, vừa cắt..^__^. Miễn sau là nó không chọc vào gáy gái mẹ là được, chứ các yếu tố nghệ thuật đều đã tuột theo chiếc áo sơ mi cũ của bố. ( Đề nghị người đọc không được tưởng tượng tiếp...Nim xấu hổ!!!).

Và đây....tèn ten ten....kết quả, bà ngoại nhận xét: " Yêu thế! Trông như quả sơ ri ý nhỉ. Nhưng cắt tóc xong trông càng giống bà nội" Có khi hôm nào mẹ làm tóc xoăn cho Nim cho giống bà nội toàn tập nhỉ!!! Hihihi.